Nhìn lại những thay đổi mình từng thực hiện trong đời, mình nhận ra có những thay đổi xảy ra thật dễ dàng.

Một trong số đó là việc giảm uống Coca Cola. Trước đó, mình khá nghiện nước ngọt. Mỗi tháng mình có thể uống đến 20 lon. Một ngày nọ, khoảng sáu năm trước, mình quyết định thay đổi nhờ vào lời khuyên của một huấn luyện viên sức khỏe. Thật bất ngờ, việc giảm uống nước ngọt đơn giản hơn mình nghĩ. Ngay sau khi quyết định, mình không uống giọt nào trong bốn tuần. Hiện tại, mình chỉ uống một hoặc hai lon một tháng mà thôi!

Tuy vậy, việc tập thể dục đều đặn với mình lại khó khăn vô cùng. Mình cần đến 12 năm để hình thành thói quen này.

Ý thức được thể dục thể thao có lợi cho sức khỏe, năm 20 tuổi, mình đã đăng ký học lớp aerobic và theo được vỏn vẹn 1 tháng.

Không bỏ cuộc, 5 năm sau, mình đăng ký tập gym ở một phòng tập sang chảnh với hi vọng chỗ tập đẹp, trang thiết bị hiện đại sẽ giữ chân mình lâu hơn. Và như mình mong đợi, mình kiên trì được … 2-3 tháng!

Lần nỗ lực thứ 3, lúc này mình đã 27 tuổi, mình tìm mọi cách để sắp xếp, tạo điều kiện cho việc luyện tập. Nhờ vậy, việc luyện tập kéo dài tận 4-5 tháng!!!

Mình đã thật sự rất giận khi không thể duy trì luyện tập lâu hơn và biến thể dục thành hoạt động hằng ngày. Chỉ một thói quen đơn giản mà mình không thể xây dựng được sau nhiều năm như vậy.

Một ngày nọ, trực giác mách mình bảo rằng: hãy kết nối với bản thân, lắng nghe con tim xem nguyên nhân cốt lõi của những lần thất bại là gì?

Với quyết tâm cao độ, nghe theo trực giác, lần này mình tìm đến chuyên gia khai vấn để được hỗ trợ. Sau một số buổi khai vấn và thử nghiệm nhiều hướng tiếp cận khác nhau, mình nhận ra rằng cốt lõi vấn đề nằm ở niềm tin của mình. Thông thường, mình luôn ủng hộ thể dục thể thao, thấy nó rất cần thiết cho việc xây dựng lối sống lành mạnh, khỏe khoắn và năng suất cao. Nhưng sâu trong tư tưởng, mình liên kết thể thao với sự lãng phí; rằng: mỗi lần dành thời gian để tập thể dục là mình mất đi thời gian để bồi đắp học thức, tư duy. Suy nghĩ này hình thành từ thời cấp 2. Thời đó, mình thấy rõ rằng học giỏi thì sẽ được cưng, được nể, được quà; còn chơi thể thao giỏi thì chẳng được gì ngoài lời khen của thầy bộ môn. Không ai quan tâm đến thành tích thể thao của bạn, mọi người chỉ quan tâm đến trình độ học vấn của bạn mà thôi. Và nếu bạn đã đọc qua bài viết trước của mình, bạn sẽ hiểu rằng mình coi trọng sự công nhận của người khác như thế nào! Thế nên, một cách vô thức, mình sẵn sàng ưu tiên học tập và công việc mà bỏ qua việc luyện tập.

Sau khi phát hiện ra sự tác động của niềm tin lên động lực luyện tập thể thao, mình đã lên kế hoạch cụ thể để xây dựng những liên kết mới trong suy nghĩ, từ đó, cải thiện thái độ và hình thức luyện tập hiệu quả. Hiện tại, mình đã duy trì tập thể dục hơn 3 tháng và tin tưởng là sẽ tiếp tục theo đuổi trong nhiều tháng tới.

Còn bạn thì sao?

Bạn đang có thay đổi khó khăn nào không?

Theo bạn, điều gì cản trở bạn tiến hành thay đổi đó? Vậy, bạn dự định làm gì với chúng?